Trong nhà có bảo mẫu thật tốt, Mạt Mạt không cần dậy thật sớm nấu cơm, cũng không cần gắng sức đuổi theo thu dọn, vừa xuống lầu đã có người làm xong bữa sáng.
Mạt Mạt mặc đồ vest, ăn sáng xong phải đi, cầm túi móc ra mười đồng: “Chị dâu, đây là tiền mua đồ ăn, em để ở đây.”
Chị dâu Tôn sửng sốt, không phải hôm qua vừa mua không ít đồ ăn sao? Nhưng Mạt Mạt đã đi, chị dâu Tôn chỉ có thể thu tiền vào.
Mạt Mạt đi ra ngoài vừa vặn đụng phải Diệp Phàm, cô ta lạnh mặt đi tới, mặc dù Liên Mạt Mạt không có nghĩa vụ giúp cô ta, nhưng khúc mắc trong lòng càng sâu hơn.
Mạt Mạt thu hồi ánh mắt, tính toán thời gian, qua một thời gian nữa, Trịnh Nghĩa cũng nên chuyên nghiệp rồi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây