Mạt Mạt giũ quần áo đã giặt sạch, đây là quần áo mẹ làm, tay nghề của mẹ rất giỏi, trông y chang quần áo mua.
Trở về bệnh viện cũng đã là buổi chiều rồi, Tiểu Vũ đã ngủ được một giấc, “Mợ, cháu đói quá.”
Mạt Mạt mở bình giữ nhiệt ra, “Hơi nóng đấy, để nguội một tí, cháu đợi một lát.”
Hai mắt Tiểu Vũ nhìn chằm chằm vào cháo kê, mắt hơi ươn ướt, Thanh Xuyên vội vàng quay đầu đi, cậu sợ mình chịu không nổi mà đút cho vợ ăn.
Thanh Xuyên nhớ lấy lời mẹ dặn trong điện thoại, thời gian ở cữ rất quan trọng, nóng quá cũng không được, lạnh quá cũng không được.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây