Thanh Xuyên rất thích chị gái quan tâm cậu, ở nước ngoài gặp được người thân, tất cả những ấm ức mà cậu đã từng gặp phải đều cảm thấy chẳng đáng gì cả.
Đáy mắt Thanh Xuyên lóe lên màu sắc đặc biệt, “Chị, tiền của em đủ rồi, bây giờ em vừa đi làm vừa đi học, mỗi tháng có tiền lương cố định, hơn nữa còn không thấp nữa! Mỗi tháng có ba nghìn tiền M đó!”
Mạt Mạt giật mình, ba nghìn? Đây là những năm tám mươi, tiền lương phổ thông trong nước mỗi tháng hơn ba mươi đồng, đừng thấy nước ngoài phồn hoa phát triển, nhưng tiền lương cũng không cao, ở đây, mỗi tháng ba nghìn đã coi như là rất có tiền rồi.
Nói như vậy thì xe hơi của Thanh Xuyên, cũng chưa đến mười nghìn tiền M, có thể thấy tiền có sức mua lớn như thế nào.
Trước khi ăn cơm trưa Mạt Mạt mới tiêu không đến bốn mươi đồng tiền M, lúc đó cô đã gọi những món đắt tiền, nếu như gọi món rẻ thì cũng không đến hai mươi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây