Tô Nhị nghe không hiểu, “Ý là sao?”
Thất Cân cho Tô Nhị một cái ánh mắt chú đần quá, miễn cưỡng giải thích, “Bởi vì cha cũng sợ mẹ, chú đương nhiên giống cha rồi.”
Rượu trong miệng Trang Triều Dương suýt chút nữa thì phun ra ngoài, nhịn đến là khó khăn, bị sặc rồi, không ngừng ho sù sụ.
Tùng Nhân cười hì hì gắp cho Thất Cân một miếng sườn, ra vẻ anh cả, “Sau này không được nói thật quá.”
Thất Cân hiểu ra, “Anh cả em hiểu rồi, bí mật của cha phải giấu cho kĩ.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây