Đáng tiếc, trả lời Trang Triều Dương là bóng lưng bụi mù mịt của Tùng Nhân, chạy nhanh như sóc, có thể trở thành vận động viện luôn ấy chứ, Trang Triều Dương bình tĩnh lại nhưng vẫn bừng bừng lửa giận.
An An cúi đầu nhìn Thất Cân, thở dài, sao anh cả lại nhổ râu cọp cơ chứ, đã vậy còn một lần nhỏ liền hai con, An An không nhìn cha nữa, chậm rãi đưa Thất Cân tới nhà họ Dương.
Tùng Nhân chạy đến cổng lớn, thấy cha không đuổi nữa, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, thực sự là mệt chết nó mất thôi, tuy nhiên, ai chà, kích thích quá, vừa huýt sáo vừa đi, bỗng nhiên cậu nhóc dừng lại, mò mò túi quần, không chắc chắn lại mò một lần nữa, thôi xong, nó thay quần nên không đem tiền.
Nó chỉ đành đi tới nhà ông ngoại nuôi rồi, nuốt nước bọt, xa ơi là xa, giờ mà quay về lấy tiền, đánh chết nó cũng không dám, nhìn thấy đồng chí cảnh vệ, hai mắt nó sáng bừng.
Tùng Nhân gây ra chuyện, rất tốt, hàng xóm xung quanh đều chạy ra xem, Mạt Mạt cứng đờ, Trang Triều Dương cũng nhăn nhó, hai người cười trừ một tiếng, trong lòng lại nghĩ, về nhất định sẽ cho Tùng Nhân một trận.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây