Mạt Mạt tiến gần vài bước, nhìn thấy hoa văn trên bộ đồ vest, liền nhớ ra đó là đồ vest của Kỳ Dung, sở thích của con người này cũng rất đặc biệt, Mạt Mạt gặp qua mấy lần đều mặc bộ đồ vest giống nhau, nếu không phải bộ đồ đến một nếp nhăn cũng không có thì Mạt Mạt cũng nghi ngờ cái tên này chỉ có một bộ trang phục thôi.
Từ Lị thấy sắc mặt Mạt Mạt đột nhiên trở nên khó coi nên dè dặt hỏi: “Mạt Mạt, chị làm sao vậy?”
Mạt Mạt nói với mình phải kiềm chế, nhưng vừa mở miệng thì âm thanh đã đề cao lên mấy âm vực: “Em hỏi chị bị làm sao hả, chị đang hỏi bị làm sao đó, chẳng phải chị đã từng nói con người Kỳ Dung rất nguy hiểm, sao em vẫn còn liên lạc với anh ta vậy hả?”
Từ Lị giữ chặt cái áo vest, run rẩy, vô thức siết chặt cái áo: “Cái đó, em không có liên lạc với anh ta, anh ta đã tình cờ cứu em, đúng vậy, chính là tình cờ cứu mạng em.”
Mạt Mạt cầm vạt áo vest, tối sầm mặt lại: “Em còn định gạt chị hả?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây