“Cha, con mới mười sáu tuổi thôi, bây giờ nghĩ đến những chuyện này còn quá sớm, cho nên cha không cần phải lo lắng quá sớm như vậy đâu.”
Mạt Mạt cũng đã suy nghĩ cẩn thận rồi. Cô vẫn còn nhỏ, cho dù có tâm tư với Hướng Triều Dương thì thế nào chứ? Cứ đợi khi nào cô trưởng thành đã rồi lại nói sau.
Liên Quốc Trung chợt bừng tỉnh, ông ấy cũng bị lá thư hôm nay làm cho rối loạn suy nghĩ. Con gái ông vẫn còn nhỏ, hơn nữa con gái ông ấy còn phải học đại học nữa mà. Đợi đến khi con gái ông tốt nghiệp thì Hướng Triều Dương cũng đã hơn ba mươi tuổi rồi. Ông ấy không tin Hướng Triều Dương có thể chờ lâu như vậy.
“Con nói rất đúng, ha ha, cha nghĩ những thứ này quá sớm rồi. Không vội, không vội, chúng ta cứ chọn lựa thật kỹ. Được rồi, hôm nay con cũng bận rộn suốt cả một ngày rồi, mau nghỉ ngơi đi, ba cũng về phòng nằm đây.”
Mạt Mạt có thể đoán được bây giờ cha cô đang nghĩ gì. Chỉ cần chờ hai tháng sau thì nhất định cha cô phải thất vọng rồi. Không cần chờ Hướng Triều Dương lớn tuổi, cô căn bản cũng không có kỳ thi tuyển sinh đại học để thi, hơn nữa loại người giống như Hướng Triều Dương, nếu như đã nhận định rồi thì sẽ không buông tay.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây