Nguỵ Vĩ ở trong xưởng ăn mặc lôi thôi lếch thếch, lúc này đi ra ngoài ăn cơm mới rửa mặt, nếu không trên mặt toàn là bụi, quần áo thì càng không cần phải nói, cũng không đi thay vội, quần áo cũng là màu đậm để chống bẩn, nhìn giống như công nhân vậy.
Ở niên đại này thật ra phần lớn ông chủ đều như vậy, bọn họ phải thiết thực nai lưng ra làm, rất ít để ý tới bề ngoài.
Ánh mắt của Trịnh Nghĩa và Diệp Phàm đều rơi trên người Nguỵ Vĩ, đánh giá một lượt, nhìn nhau cười khó hiểu, đây là đã nhận định những người Trang Triều Dương quen biết đều là công nhân.
Bọn họ còn tưởng rằng hôm nay Trang Triều Dương gặp bạn bè muốn đi tìm quan hệ để hoàn thành chỉ tiêu, xem ra không phải.
Trịnh Nghĩa: “Cậu Trang tới ăn cơm à? Bây giờ đã quá giờ cơm rồi.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây