Ban ngày ở phương Nam dài hơn, có mùa hè, đã hơn bảy giờ trời vẫn chưa tối, Mạt Mạt bảo An An bế Thất Cân vào nhà, cô và Tùng Nhân ra cốp sau xe xách hòm đồ mà mẹ nuôi tặng.
Mạt Mạt không muốn nhưng mẹ nuôi đã chuẩn bị từ lâu, trong cốp sau đầy đồ đạc, có quần áo của cô và bọn nhỏ, có đồ ăn, có đồ dùng, những thứ gì có thể nghĩ ra đều đưa cho Mạt Mạt.
Mạt Mạt vừa mở cốp sau, có một người phụ nữ đi tới, cô ấy khoảng chừng 40 tuổi, da hơi ngăm đen, thân hình không cao, đuôi mắt nhếch lên, trong tay xách một giỏ thức ăn, trong giỏ xách đều là rau xanh, liếc Mạt Mạt một cái, quan sát Mạt Mạt và Tùng Nhân, khách khí nói: “Em là vợ của sư đoàn trưởng Trang phải không, sư đoàn trưởng Trang thật là có phúc khí, em trẻ trung xinh đẹp như vậy.”
Mạt Mạt đã ở đại viện nhiều năm như vậy, người nào cũng đã gặp, có thể ứng đối rất thuận lợi: “Xin chào, chị là?”
Người phụ nữ tự giới thiệu: “Nhà chị ở ngay trước sân nhà em, chị tên là Vương Thanh, sư trưởng cấp hai là chồng chị.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây