Da mặt Liên Thu Hoa cho dù có dày đến thế nào thì đây là ở trên đường cái, rốt cuộc cô ta vẫn là một cô gái chưa lấy chồng, bị nói đến mức tái mặt bỏ chạy.
Mạt Mạt cũng không tin cái gọi là quân tử báo thù mười năm chưa muộn, cô càng tin rằng có thù phải nhanh chóng báo thù, vậy nên cô hướng về phía Hướng Hoa đang giả vờ không hề liên quan ở đằng xa: “Thầy giáo Hướng, đối tượng của anh chạy rồi, tại sao anh vẫn còn ở đây?”
Hướng Hoa tái mặt, thấy mọi người đang nhìn mình, anh ta liền cuống quít bỏ chạy, anh ta sợ Liên Mạt Mạt nói ra thêm điều gì nữa thì sẽ thật sự gây phiền toái cho cha anh ta.
Đám đông dần tản đi, khuôn mặt Triệu Tuệ tràn ngập sùng bái nhìn Mạt Mạt: “Mạt Mạt, cậu phản ứng quá nhanh. Làm sao mà cậu làm được như thế. Thật hả giận đấy.”
Mạt Mạt rất nguyện ý chỉ dạy cho Triệu Tuệ. Tính tình Triệu Tuệ khá mềm yếu, cô sợ sau này nếu như Triệu Tuệ đi theo quân thì sẽ bị bắt nạt, vậy nên cô kéo tay Triệu Tuệ nói: “Đầu tiên, cậu phải chú ý giữ bình tĩnh. Đây là điểm mấu chốt nhất, nếu như cậu tức giận đến nóng đầu thì sẽ rất dễ rơi vào cái bẫy mà đối phương đã giăng ra. Thứ hai, cậu phải phân tích, phân tích lời nói của đối phương, tìm ra được điểm mâu thuẫn trong đó, một kích tất trúng. Nếu như không có điểm mâu thuẫn thì phải cẩn thận suy nghĩ về những chuyện đã xảy ra, cũng không cần phải làm ầm ĩ, chỉ cần theo sự phát triển của sự tình, nói ra, cuối cùng sẽ tìm được điểm phản kích.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây