Bây giờ Nguỵ Vĩ lấy nhà máy rất phí sức, hiện tại Nguỵ Vĩ duy trì máy móc của nhà máy, chỉ là phát triển ngành nghề điện tử trong tương lai.
Mạt Mạt suy nghĩ một lúc, nói khách quan: “Mặc dù tôi không biết anh thu mua nhà máy gì, nhưng tôi biết, nhà máy chỉ có muốn trốn thoát khỏi sự đào thải mới có thể bán, bây giờ anh thu mua đã cao hơn tám mươi ngàn, tương lai anh còn phải đầu tư rất nhiều tiền tài để nhập kỹ thuật mới, thuê người tài, đây đều là tiền, chỉ có tiền tài sung túc, anh mới có thể nhanh chóng sản xuất, một lần hành động chiếm lĩnh thị trường.”
Nguỵ Vĩ đương nhiên biết điều đó, nhưng bây giờ kẹt ở chỗ tiền, Nguỵ Vĩ không muốn bán bình Thanh Hoa cho người nước ngoài, bán cho người nước ngoài được giá cao hơn so với trong nước, nhưng anh ta không muốn, bình Thanh Hoa nên ở lại trong nước, nhưng giá cao nhất trong nước cũng chỉ là năm mươi ngàn, cho dù anh ta có bán bình Thanh Hoa, cũng phải bán đi món đồ cổ cuối cùng, Nguỵ Vĩ cười khổ: “Xem ra tôi chỉ có thể từ bỏ nhà máy.”
Nguỵ Vĩ không nghĩ đến việc tìm Thẩm Triết vay tiền, bây giờ anh ta đang làm thuê cho Thẩm Triết, nhưng anh ta và Thẩm Triết trong lòng là ngang bằng với nhau, một khi anh ta mở miệng mượn tiền, sau đó, cho dù anh ta có phát triển tốt, anh ta cũng sẽ thấp hơn khi đứng trước Thẩm Triết, chuyện này Nguỵ Vĩ không muốn, vì sao không bán cho Thẩm Triết, thực chất trong lòng Nguỵ Vĩ chỉ thừa nhận người trong nước, Hoa kiều anh ta cũng không muốn bán.
Về phần tại sao lại lựa chọn Liên Mạt Mạt, thứ nhất cô là người có nhiều tiền nhất mà anh quen biết, có thể mua được xe hơi nhỏ, tiền tiết kiệm trong nhà nhất định là gấp mấy lần chiếc xe hơi nhỏ.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây