Mạt Mạt hỏi, “Điện thoại của ai vậy?”
An An đáp lời mẹ, “Là điện thoại của cô Đại Mỹ ạ, cô Đại Mỹ nói, cô ấy đi tàu hỏa chuyến ngày kia, hai hôm nữa sẽ tới.”
Khóe miệng Mạt Mạt cong lên, “Tốt quá rồi.”
Mạt Mạt ngồi xuống không gọi điện thoại lại, Đại Mỹ nhất định gọi điện thoại ở bưu điện, cô gọi điện thoại lại cũng không có ai nghe máy.
Vốn dĩ nếu ông bà ngoại không qua đời, Mạt Mạt dự định để Đại Mỹ giúp trông con của cô, cô không muốn bị lỡ dở chuyện học hành, bởi vì không biết Trang Triều Dương có bị điều chuyển đi nơi khác không.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây