Tôn Nhuỵ ra sức lắc đầu: “Em không, hu hu, em thật sự không, anh, em cũng chẳng còn cách nào khác, em ở nhà chờ anh, nhưng anh không gặp em, em chỉ có thể đưa ra cái hạ sách này, anh, anh giúp em một chút đi, bây giờ em đang mang thai rồi, em không thể ly hôn.”
Hướng Hoa vừa nghĩ tới tin tức trên báo, nhìn chằm chằm vào bụng Tôn Nhuỵ, nghe mọi người xung quanh xì xào bàn tán, mặt Hướng Hoa càng khó coi hơn: “Bây giờ em còn có mặt mũi đi cầu xin anh à, lúc em làm ra việc này sao không nghĩ tới mặt mũi của người nhà? Em còn không biết xấu hổ mà nhắc đến đứa nhỏ, rốt cuộc đứa nhỏ có phải của Phạm Đông hay không?”
Tôn Nhuỵ mở to hai mắt nhìn: “Anh, em thật sự không làm chuyện gì có lỗi với Phạm Đông, tin tức kia xem ra cũng nhắm vào em, anh, không liên quan đến em, đứa nhỏ đương nhiên là của Phạm Đông rồi, anh, anh phải tin em!”
Hướng Hoa vẫn có chút đầu óc, anh ta cũng biết sự việc kỳ quái, anh ta cũng đã đi điều tra, nhưng tra được đều là Tôn Nhuỵ và cái tên mập kia có quan hệ không đứng đắn.
Tôn Nhuỵ vẫn luôn quỳ, tiếng thảo luận càng lúc càng lớn, Hướng Hoa cũng mất hết kiên nhẫn, cảm thấy hôm nay mất hết mặt mũi rồi: “Em là người có tiền án, việc của Cảnh Lượng, đừng nghĩ là anh không biết, em bảo anh làm sao tin em?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây