Triệu Tuệ vừa nói xong lại lo lắng, “Từ Liên ở thủ đô rồi, anh cả em cũng ở thủ đô, cô ta không biết có lại dính vào nữa không?”
Mạt Mạt thầm nghĩ, xem ra anh cả không kể chuyện lần trước, cô kéo tay Triệu Tuệ, “Đừng lo lắng, trong lòng anh cả em có tính toán, hai người có tình cảm bao nhiêu năm, phải nên tin tưởng anh ấy chứ!”
Triệu Tuệ hít sâu một hơi, “Chị tin tưởng Thanh Bách, nhưng chị vẫn lo lắng, em cũng biết chị không còn trẻ nữa rồi, chị không còn tự tin vào bản thân nữa! Em cũng biết chị không đẹp, cũng không thông minh.”
Mạt Mạt nhướn mày, Từ Lị đã kích thích Triệu Tuệ rồi, có lẽ lần này về, Triệu Tuệ suy nghĩ không ít, cộng với nghe phân tích của người nhà lại càng thêm lo lắng, không tự tin nổi.
Mạt Mạt nói dịu dàng: “Con người anh cả em chị còn không biết ư, anh ấy thực lòng thích chị nên mới kết hôn, nếu như không thích, chẳng ai có thể ép buộc anh ấy, nhiều năm như vậy, lòng anh ấy không hề thay đổi, mỗi lần đều dặn dò em, nhìn thấy quần áo đẹp thì gửi về cho chị, trong lòng người đàn ông có chị, anh ấy lúc nào cũng nhớ đến chị, nếu như trong lòng không có chị thì anh ấy sẽ không nhớ đến chị đâu.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây