Nhậm Sóc nghe vậy lập tức nói: “Chủ ý hay, tôi cũng tham gia với hai cô, chỗ tôi có phiếu thịt, tôi đã mua lương thực từ người dân trong thôn để bổ sung vào chỗ lương thực góp chung mà tôi còn thiếu rồi.”
Châu Mật Hồng nói: “Vậy cứ làm theo lời anh nói trước đó, anh đưa phiếu thịt nửa ký cho tôi, tôi và Tiếu Tiếu sẽ góp thêm phiếu một ký thịt, chúng ta đi mua thịt.”
Nhậm Sóc: “Không thành vấn đề.” Anh ta móc ra một chiếc ví da từ trong túi quần, từ trong đó lấy ra một phiếu thịt, sau đó đưa thêm một đồng và nói: “Đây là tiền mua thịt, các cô tính khi nào thì đi?”
Sau khi Nhậm Sóc đi, Hàn Giản cũng rời khỏi đó, anh ta đang đi ở phía sau, thấy ba người phía trước đi chung với nhau, vừa đi vừa nói nói cười cười, không biết tại sao, rõ ràng trước đây rất ghét bị Châu Mật Hồng quấn lấy, nhưng bây giờ lại cảm thấy có chút lạc lõng.
Sau khi tách ra với Nhậm Sóc, Châu Mật Hồng và Vu Tiếu cùng đến nhà của đại đội trưởng, buổi chiều rảnh rỗi, hai người chuẩn bị đến thị trấn dạo mấy vòng, thuận tiện gửi thư về nhà. Nhưng muốn đi bộ từ Ao Tử Sơn đến thị trấn phải mất một tiếng đồng hồ, cộng thêm thời gian quay lại cũng phải hai tiếng đồng hồ, như vậy thì mệt chết, cho nên hai người tính đi mượn xe đạp. Cả đại đội chỉ có nhà đại đội trưởng có xe đạp.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây