Châu Mật Hồng không khách khí ngồi xuống, Vu Tiếu lại nói: “Bà à, trong nhà có bát không không ạ? Hoặc là cốc cũng được.”
Bà cụ Tống đặt cháo khoai lang xuống bàn rồi nói: “Có có có, để bà lấy cốc tráng men cho cháu.” Bà cụ Tống lấy một chiếc cốc tráng men có chút cũ từ trong phòng bếp. Lớp men trắng bên ngoài đã bị tróc mấy chỗ.
“Cảm ơn bà Tống.” Vu Tiếu mở nắp bình giữ nhiệt ra, rót nửa cốc sữa bò và nói: “Bà à, thứ này cho đứa nhỏ uống.”
Bà cụ Tống nghe vậy lập tức nói: “Không, không, không, không cần đâu, thứ đắt như vậy sao chúng tôi có thể uống được.” Bà ấy không muốn chiếm tiện nghi của cô gái nhỏ.
Vu Tiếu cười nói: “Bà còn làm quần áo bông cho cháu mà không lấy tiền công đấy, chẳng lẽ còn không cho phép cháu đưa thứ này cho Tiểu Thông. Hơn nữa, đã là người thì đều giống nhau, sữa có đắt hơn nữa cũng để cho người uống.” Đây chính là khoản bồi thường mà Vu Tiếu nghĩ ra được, cô cũng không thể để bà cụ Tống may quần áo không công cho mình được, cho nên mới muốn cho Tống Tiểu Thông uống chút sữa bò bồi bổ thân thể.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây