Cha của Tống Mãn Đường tên là Tống Đại Phi, là tiểu đội trưởng tiểu đội tám, Tống Mãn Đường được bồi dưỡng để nối nghiệp cha mình. Do đó Trương Lâm Quốc rất xem trọng Tống Mãn Đường, cho nên trong rất nhiều chuyện đều để Tống Mãn Đường làm chân chạy.
Tống Mãn Đường mỉm cười lắc đầu: “Không cực khổ.” Anh ta nói xong thì lấy ra biên lai của hội thanh niên thị trấn: “Đại đội trưởng, đây là văn kiện lấy từ hội thanh niên thị trấn, sáu vị thanh niên trí thức đã an toàn đến nơi.”
Trương Lâm Quốc nhận lấy văn kiện, xem qua một lượt, sau đó gật đầu, nhìn về phía nhóm người Vu Tiếu rồi nói: “Các vị là nhóm thanh niên trí thức thứ hai đến với Ao Tử Sơn của chúng tôi, nhóm thanh niên trí thức thứ nhất đã đến vào năm 1966, tổng cộng tám người, trong đó có một người không kiên trì nổi đã rời khỏi Ao Tử Sơn. Lời khác tôi không nói nữa, Ao Tử Sơn của chúng tôi cũng có quy củ, tôi cũng không có yêu cầu nào khác đối với các thanh niên trí thức, mỗi ngày có thể hoàn thành nhiệm vụ thì tốt. Đương nhiên, nếu mọi người không hoàn thành nhiệm vụ, công điểm (/) ít đi, lương thực tự nhiên cũng ít theo, vì vậy có thể ăn no hay không còn phải nhìn vào bản lĩnh của chính mình.”
(/) công điểm (工分): điểm tính công lao động của xã viên hợp tác xã nông nghiệp trước đây.
Đời trước Châu Mật Hồng đã từng nghe qua những lời này, cô ấy của ngày đó từng không cho là đúng, dù sao mỗi tháng đều nhận được trợ cấp từ trong nhà, cô ấy mới không thèm làm việc lấy lương thực đâu. Nhưng sau này Châu Mật Hồng mới biết việc bản thân không nhập gia tùy tục và không cho là đúng là cỡ nào ngu xuẩn.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây