Trong tiểu thuyết, nữ chính xuyên sách làm chuyện gì cũng thành công, cho nên cô phải chú ý.
Từ công xã đến Ao Tử Sơn cần phải đi bộ một giờ đồng hồ, xe bò đi ở phía trước, Tống Mãn Đường dẫn mấy thanh niên trí thức không nhanh không chậm bám theo sau. Mấy thanh niên trí thức trước giờ chưa từng đi bộ quãng đường dài như vậy đã thấm mệt, thở gấp, đi không nổi nữa.
Châu Mật Hồng cũng mệt, ước chừng lòng bàn chân đã nổi bọng nước rồi, cô ấy nhớ đời trước chính mình đi không nổi nên đã bắt đầu oán hận. Sau đó được ngồi lên xe bò, do đó ấn tượng của mọi người về cô đều rất tệ. Đời này, dù có đi không nổi cô cũng cắn răng kiên trì, loại chuyện làm chim đầu đàn như thế này, cô không muốn làm nữa.
Ngược lại Vu Tiếu không thấy mệt, dù sao hai mươi ngày huấn luyện ở nhà họ Vu cũng không phải là giả, thật ra con người cô rất lười, vừa không có nghị lực, vừa không có lòng cầu tiến. Lúc còn ở hiện đại, cô chỉ muốn làm một phú nhị đại ngồi ăn chờ chết. Có thể nói thế này, hai mươi ngày huấn luyện ở nhà họ Vu chính là lần đầu tiên trong đời cô có thể kiên trì đến vậy. Lúc ấy, mỗi ngày dậy sớm chạy bộ dọc theo đường làng. Hơn hai mươi ngày đi theo người nhà họ Vu làm việc, dù là công việc nhẹ nhất, nhưng eo lưng cũng đau nhức đến mức khiến cô nhiều lần muốn khóc, nhưng lần nào cô cũng cắn răng vượt qua.
Vu Tiếu thầm nghĩ, chờ nữ chính xuyên sách xuất hiện, sau khi lợi dụng cô ta thay đổi cốt truyện, cô nhất định phải đối xử với bản thân tốt hơn nữa.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây