Bởi vì trong nhóm người phụ trách trông coi hành lý có mình, cho nên Vu Tiếu và Triệu Bảo Lan đến chỗ xe kéo đợi.
Sau khi đã chuyển hết hành lý lên xe, Tống Mãn Đường lấy ra một tờ giấy và bắt đầu điểm danh, đọc đến tên người nào thì người đó đi lên ký tên. Thật ra trong lòng Tống Mãn Đường đã có tính toán trước, lúc nãy chuyển hành lý anh ta đã đếm số người, tổng cộng có sáu thanh niên trí thức, hai nam bốn nữ.
Sau khi ký tên xong, Tống Mãn Đường nói: “Khoang trước của xe kéo này chỉ có một ghế phó lái, chỉ có thể ngồi được một người, những người khác phải ngồi trong thùng xe, trong số mọi người có ai muốn ngồi ở ghế phó lái ở đằng trước không?”
Chỉ có hai đồng chí nam rất có phong độ leo lên thùng xe trước, còn bốn đồng chí nữ thì bốn mặt nhìn nhau, ai cũng không tiện nói mình muốn ngồi ở ghế phó lái phía trước.
Vu Tiếu lôi kéo Châu Mật Hồng, nhỏ giọng nói: “Mật Hồng, chúng ta ngồi ở thùng xe đi, có thể nhìn đường và khung cảnh ở nơi này, tránh việc sau này nghỉ phép về thăm nhà bị lạc đường.” Không có cách nào khác, mặc dù trong phần thiết kế nhân vật, tính cách của Châu Mật Hồng đã thay đổi kể từ sau khi trọng sinh, nhưng vẫn không thể thay đổi hoàn toàn. Giọng điệu của cô lúc nói chuyện vẫn rất nhỏ nhẹ, lộ rõ mấy phần ngượng ngùng hướng nội. Bởi vì ở trước mặt người khác, cô cần phải có loại tính cách này, miễn cho nữ chính xuyên sách nghi ngờ.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây