Vu Tiếu cắn răng, mày cau chặt, thể hiện cô có rất nhiều tâm sự. Cô không phải không nỡ dùng điểm thiện cảm. mà là không biết đổi xong phải đưa cho quốc giao như nào, thậm chí không biết phải giải thích vì sao cô có thể đổi được những thứ này. Nếu như muốn làm đến mức thần không biết, quỷ không hay thì phải làm thế nào?: “Kha Cảnh Dương, nếu như giúp quốc gia trở nên giàu có, có thể anh sẽ mất đi sự tự do, mất đi sinh mạng, thậm chí còn phải đối diện với sự dày vò, anh sẽ làm thế nào?”
Kha Cảnh Dương nhìn cô, trong mắt xẹt qua sự đau lòng: “Không hề hối tiếc.” Chỉ là, sẽ không nỡ bỏ lại cô: “Cho dù phải mất mạng, anh cũng sẽ không hề hối tiếc.”
Vu Tiếu cười cười: “Em nên sớm biết được anh là người như vậy chứ.”
Kha Cảnh Dương cảm thấy cô có tâm sự: “Sao đột nhiên em lại hỏi anh việc này? Em đừng lo lắng, thực ra nước ta rất mạnh.” Anh không nhịn được an ủi.
“Vâng, nước ta sẽ càng ngày càng mạnh.” Bàn tay cầm đũa của Vu Tiếu hơi dùng sức, cô chỉ là một nhân vật nhỏ bé không đáng nói, trước nay chưa từng lo nghĩ cho quốc gia cho nhân dân. Cô cảm thấy việc lớn như vậy không liên quan đến cô, cũng không đến lượt cô lo lắng. Nhưng mà…cô đột nhiên có một suy nghĩ muốn giúp đỡ. Mà suy nghĩ này càng ngày càng mãnh liệt.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây