Vu Tiếu: “Chị chuẩn bị bút và vở là được, ngày kia sẽ có không ít người đến học tập, đến lúc đó sẽ cùng nói một lần.”
“Cái này…” Triệu Nguyệt Nguyệt: “Vậy chị biết rồi. Đồng chí Vu Tiếu, em ở tiệm cơm huyện lị thế nào? Nhưng mà nhìn em bây giờ phát triển tốt như vậy, chị cũng yên tâm.”
Vu Tiếu vừa nghe những lời này liền cảm thấy hay rồi đây: “Đây không phải do bị ép mới như vậy sao? Con người đến đường cùng, không thể không cố gắng. Kể ra thì ban đầu lúc chị Triệu vẫn còn làm ở đây, có lo lắng tình hình của tiệm cơm không?” Không phải Vu Tiếu muốn nhắc lại chuyện cũ, mà là người ta tự tìm đến cửa hỏi.
Triệu Nguyệt Nguyệt ngây ra, sau đó chị ta cười gượng: “Công việc ở tiệm cơm quốc doanh chúng ta là công việc ổn định, có gì phải lo lắng chứ?”
Vu Tiếu nhướng mày. Chị ta thật sự không lo lắng, vậy vì sao ban đầu không nói thật? Nhưng mà, việc này đã không còn quan trọng nữa.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây