Trợ lý Ngô: “Chính là công việc hiện giờ của chị. Một phần trợ cấp chỉ có một ngàn đồng, một nhân khẩu một ngàn đồng, nghe thì hay lắm, nhưng mà đó là lấy mạng của anh ấy để đổi, chị…” Trợ lý Ngô cúi đầu, từng giọt nước mắt rơi xuống: “Còn không bằng kiếm một công việc, số tiền mà một công việc có thể không chỉ là một ngàn đồng.”
Vu Tiếu không biết nên nói gì: “Vậy, chị và cha mẹ của anh ấy ở chung có ổn không?”
Nhắc đến cha mẹ chồng, trợ lý Ngô lại cười: “Bọn họ là người tốt. Sau khi anh ấy hy sinh, có một số người nói về chị rất khó nghe, nói mệnh của chị cứng nên mới khắc chết anh ấy.”
Vu Tiếu bất bình nói: “Đây là tư tưởng phong kiến mê tín, không thể chấp nhận được.”
Trợ lý Ngô lắc đầu: “Không thể lấp được miệng của người ta. Cũng may cha mẹ chồng của chị là người hiểu lý lẽ, biết chuyện này không thể trách chị. Nhưng mà bọn nhỏ… Bọn nhỏ nghe thấy mấy lời đó, cảm thấy là do chị khắc chết cha của chúng. Cộng thêm chuyện chị không cần tiền trợ cấp mà lại muốn một công việc, cho nên cũng có một số người nói ra nói vào rất khó nghe, do đó…” Trợ lý Ngô cầm ly nước uống vài ngụm.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây