Nhắc đến chuyện này thì Hướng Văn Cường ngượng ngùng nói: “Năm nay tôi đã ba mươi lăm tuổi, còn chưa có con, vợ tôi mãi mới có thai, nên tôi hơi căng thẳng.”
Thì ra là vậy: “Anh nghĩ vậy là đúng, ở bên cạnh vợ nhiều hơn để cô ấy cảm thấy an toàn.” Ba mươi lăm tuổi rồi còn chưa có con, ở niên đại này rất hiếm thấy.
Hướng Văn Cường đã chuẩn bị tâm lý nhận con thừa tự, nhưng vẫn hơi không cam tâm. Tiền anh ta vất vả kiếm ra, nếu như nhận con thừa tự, sau này phải đưa hết cho nó, nhưng cho dù thế nào nó cũng không phải là con ruột của anh ta, sao anh ta có thể cam tâm chứ? May mà rốt cuộc vợ anh ta cũng đã có bầu, cho dù là con trai hay con gái, chỉ cần là con của anh ta, sau này đưa tiền cho con, anh ta cam tâm tình nguyện: “Đúng vậy, vì vậy tôi đã đổi với đồng nghiệp.” Chẳng qua là giao hàng trong huyện lị và thành phố không kiếm được nhiều tiền như giao hàng sang thành phố khác: “À đúng rồi, đồng chí Vu Tiếu, sau này chi nhánh ở thị trấn Hồng Ngưu cũng là do tôi giao hàng, xin cô quan tâm nhiều hơn.”
Vu Tiếu: “Anh khách sáo quá, hôm nay anh đến đây giao hàng hả?”
Hướng Văn Cường: “Phải, lần này hải sản đưa lên bờ muộn vì vậy giao qua đây cũng muộn. À đúng rồi, chỗ tôi vẫn còn một ít, đồng chí Vu có muốn mua không?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây