Nếu bà có thể đến tiệm cơm làm việc thì sẽ khiến cả đại đội oanh động. Cả đời của Phạm Bảo Lan bà chỉ làm nhân dân lao động, cuối cùng cũng có thể chuyển mình thành công nhân rồi. Bà nói tiếp: “Về phần cha con và ông nội con thì có thể đến nhà thằng cả ăn cơm.”
Vu Tiếu mỉm cười: “Mẹ đi một hai ngày thì còn tốt, nhưng nếu là một hai tháng thì mẹ nhất định sẽ không yên tâm.”
Thật ra bà Kha cũng chỉ nói miệng thôi, hơn nữa lại luyến tiếc công việc, nếu thật sự phải đi thì sẽ giống như Vu Tiếu đã nói, bà ấy không yên tâm để ông Kha và ông nội Kha ở nhà. Tuy chị dâu cả nhà họ Kha không phải là người xấu tính nhưng chắc chắn sẽ không chăm lo cho ông Kha và ông nội Kha tỉ mỉ như bà Kha vậy.
“Ôi chao...” Bà Kha thở dài: “Về việc rửa rau thì không cần suy xét đến mấy chị dâu của con. Con dâu nhà thằng cả mang thai rồi, chị dâu cả của con chắc chắn không phân thân được, cả thảy chỉ có hai vị trí, gọi ai đi cũng không hay, còn không bằng tuyển gia quyến của bộ đội. Hơn nữa, nhà thằng hai, thằng ba, thằng tư đều có con nít, nếu mấy chị dâu của con đều đi hết thì không có ai chăm sóc chồng con.” Đến lúc đó cả đám đều chạy đến chỗ bà ăn cơm, dù có mang theo lương thực thì bà cũng mệt chết. Chi bằng cứ an phận ở lại nơi này, bà Kha nói tiếp: “Tương lai còn cơ hội, chờ cháu trai cháu gái của con trưởng thành hết rồi, nếu còn cần người thì có thể cân nhắc đến mấy đứa nó một chút.”
Vu Tiếu: “Mẹ nói đúng ạ, vẫn là mẹ suy nghĩ chu toàn. Hai năm nữa, nếu tiệm cơm có thể mở rộng đến các công xã khác, cháu trai cháu gái trong nhà cũng lớn hết rồi, con nhất định sẽ giữ chỗ cho các chị dâu.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây