Vì vậy, nhờ sự giúp đỡ của ông bà nội và mấy chú bác, em lấy được một khoản tiền bù đắp từ chỗ mẹ em và cha dượng, sau đó em xuống nông thôn.” Cô không nói số tiền cụ thể, nhưng nghe xong cũng biết khoản tiền bù đắp này không ít.
Tính cách của cô trước sau thay đổi rất lớn, đến quê cũ của nguyên chủ điều tra là biết, vì vậy cô dùng câu không thể nhẫn nhịn được nữa để hình dung sự thay đổi về tính cách của mình, cũng rất hợp lý.
Kha Cảnh Dương cũng không để ý đến tiền của cô, đây là tiền trợ cấp và tiền thăm viếng của cha cô, đương nhiên là do cô tự sắp xếp: “Em…cũng không dễ dàng gì.” Ngoài câu này ra, anh cũng không biết an ủi thế nào: “May mà ông bà nội em rất tốt, sau khi kết hôn xong, chúng ta cần đến thăm bọn họ không?”
Vu Tiếu nói: “Không cần đâu, đến lúc đó em sẽ viết thư cho bọn họ. À đúng rồi, còn một việc nữa, em phải nói trước với anh.”
Kha Cảnh Dương nghe xong có một dự cảm không làm? Thân là lính trinh sát, dự cảm của anh vẫn luôn đúng: “Em nói đi.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây