Khương Đại Phát cũng ngây người, hắn ta không ngờ chữ viết này cũng biết nói. Hơn nữa hắn ta chưa từng đi học, cũng không ngờ sẽ có người liên tưởng đến chữ viết, mùa đông năm ngoái, lúc phát lương thực và tiền công, hắn ta nhất thời đắc ý nên đã ký tên. Lúc đó, hắn ta chỉ nghĩ muốn cho tất cả mọi người biết, tuy nhà hắn ta nghèo, nhưng Khương Đại Phát này là người nghèo chí không nghèo, hắn ta cũng biết chữ. Đâu nghĩ đến, chữ viết lại xảy ra vấn đề.
Khương Đại Phát lại sửa lời, nói: “Đúng, là cháu hẹn thanh niên Vu đến bên cạnh hồ chứa nước nhỏ, cháu muốn… Cháu muốn xin thanh niên Vu quay lại với cháu, nhưng mà không ngờ cô ấy lại trượt chân ngã xuống nước, cháu thấy cô ấy ngã xuống nước nên muốn đi tìm gậy để kéo người lên.” Dù sao hắn ta cũng cắn chết không thừa nhận là mình đẩy Vu Tiếu.
Đại đội trưởng nhíu mày, đôi mắt sâu thẳm mang theo sự cơ trí nhìn chằm chằm vào Khương Đại Phát, cuối cùng thở dài một hơi: “Rốt cuộc là có chuyện gì, ta cũng không biết, thanh niên Vu, cháu muốn làm như thế nào?”
Vu Tiếu nói: “Báo cảnh sát.”
Không cần biết đại đội trưởng xử lý như thế nào, cô đều muốn báo cảnh sát. Cho dù Khương Đại Phát thừa nhận tất cả mọi chuyện, cô vẫn sẽ báo cảnh sát.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây