Một người đàn ông khác đi đến bên cạnh hồ chứa nước: “Thanh niên Vu, cô không sao chứ?” Giọng nói này vô cùng quen thuộc, là của một trong mấy nam thanh niên trí thức. Đó chính là giọng của nam thanh niên cùng ăn cơm với Vu Tiếu ở nhà bà cụ Tống.
Hắn ta lập tức giãy giụa.
Nhưng mà Hàn Giản đang khống chế hắn ta chính là con cháu gia đình quân nhân, từ nhỏ anh ta đã được người lớn trong nhà thao luyện, thân thủ cực kỳ lợi hại, làm sao hắn ta có thể thoát được chỉ với một cánh tay?
Vu Tiếu rơi xuống nước, Trương Vân Đóa trốn trên bờ lập tức nhảy xuống, cô ta biết bơi từ nhỏ, không chỉ biết mà còn bơi rất giỏi. Hơn nữa cô gái nhà nông thường xuyên làm việc, vào mùa đông cũng không sợ lạnh như vậy. Khi nhảy xuống nước, tất nhiên Trương Vân Đóa cũng cảm thấy lạnh, nhưng mà không nói đến sự kích động khi cứu người, mà hôm nay chính mình còn tham dự vở kịch này, tâm trạng càng thêm kích động. Hai phần kích động cộng lại, sự lạnh lẽo xung quanh cũng bị cô ta xem nhẹ.
Trương Vân Đóa vừa kéo Vu Tiếu vừa bơi về phía bờ, Vu Tiếu cũng liều mạng bơi về phía bờ. Nhậm Sóc chạy đến, đưa một cây gậy qua: “Nắm chặt lấy.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây