Vu Tiếu cũng không giấu giếm, trong tiểu thuyết, Nhậm Sóc là một người rất thông minh, bây giờ bọn họ cũng coi như là bạn, thêm một người quan tâm chuyện này cũng có không ảnh hưởng xấu đối với cô: “Tôi định chờ đối phương lộ đuôi cáo rồi mới hành động, tôi cũng không tin là không bắt được kẻ đó.”
Nhậm Sóc nói: “Cũng có thể, vẫn là cô thông minh.”
Vu Tiếu nói: “Dĩ nhiên rồi.” Mặc dù… Cô là học tra.
Nhậm Sóc nhìn cô, khóe miệng hơi cong, nở một nụ cười.
Từ sau hôm đi giặt quần áo và cãi nhau với mấy người phụ nữ trong thôn, mấy ngày sau Vu Tiếu đều không đi giặt quần áo, cũng không đi lại ở bên ngoài. Sáng sớm hôm đó, Vu Tiếu vẫn còn đang ngủ, cô nghe thấy tiếng gọi của Lâm Ái Dao: “Thanh niên Vu, thư của cô.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây