Hai người ngồi xe công cộng qua đó, gió lạnh thổi vù vù, trạm xe buýt cũng không có người mấy. Vu Tiếu mặc áo bông, bên dưới là chân váy màu đen, nhưng mà trong váy vẫn có quần tất. Cô còn đeo khăn quàng cổ, dùng khăn quàng che kín mặt và tai, chỉ để hở một đôi mắt.
So sánh với cô, nhìn Nhậm Sóc đơn giản hơn nhiều. Anh ta cũng mặc áo bông, cũng đeo khăn quàng, nhưng mà không che kín mặt và tai như Vu Tiếu. Nhìn cô như vậy, anh ta không nhịn được nói: “Nếu đi trên đường, chắc chắn tôi sẽ không nhận ra thanh niên Vu.”
Vu Tiếu nói: “Phong độ chỉ là nhất thời, không quan trọng bằng độ ấm!”
“Phong độ? Độ ấm?” Nhậm Sóc chưa bao giờ nghe cách hình dung nào như vậy, nhất thời cảm thấy rất thú vị.
Chẳng bao lâu, xe buýt đã tới, hai người cùng nhau lên xe. Mùa đông, người đi xe công cộng cũng ít, hơn nữa bây giờ còn chưa có đèn báo giao thông, có lẽ các thành phố khác có, nhưng mà thành phố này vẫn chưa có, chiếc xe đi tới, hàng người đi qua, tất cả đều dựa vào cảnh sát.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây