Điền Tinh Tinh: “Về rất đúng lúc, nếu cô còn không về thì thanh niên trí thức Lâm sẽ thành đôi với thanh niên trí thức Vu mất.”
Kim Linh không tiếp tục nói về đề tài này với Điền Tinh Tinh, cô ta hiểu tính cách của Điền Tinh Tinh với Triệu Bảo Lan, hai người đều là người thích đâm bị thóc chọc bị gạo, kiểu châm ngòi ly gián này làm sao cô ta không hiểu cho được chứ? Với lại, cô ta không ở đây, Lâm Ái Dao qua lại với mấy người Vu Tiếu cũng là bình thường. Kim Linh nói: “Đúng rồi sao không thấy Ái Dao?”
Điền Tinh Tinh méo miệng: “Cô ta đi giặt chăn nệm với thanh niên trí thức Vu.”
Kim Linh thấy thời tiết đẹp, mặt trời chói chang, thích hợp để giặt đồ. Cô ta đi một lần hơn nửa tháng, sợ là chăn nệm cũng đã phủ một lớp bụi. Nghĩ đến đây, Kim Linh nói: “Tôi cũng đi giặt chăn nệm.” Nói rồi thả đồ trong tay xuống vội đi xếp khăn trải giường và ruột chăn bông. Là người hiện đại, cô ta cũng có thói quen ở sạch, so với người thích ở sạch thời đại này thì họ có thể mấy tháng không giặt chăn đệm, nhưng cô ta cảm thấy nửa tháng giặt một lần là không thể thiếu.
Kim Linh xách chăn nệm đi đến bờ ao, liếc mắt một cái đã thấy Lâm Ái Dao và Vu Tiếu, hai người họ đang ngồi quay lưng về phía cô ta giặt quần áo, Kim Linh kêu lên: “Ái Dao, thanh niên trí thức Vu.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây