Từ trước đến nay, người thành phố đều khinh thường người nông thôn như bọn họ, người thành phố khen nông thôn tốt hơn thành phố như Vu Tiếu, bọn họ lần đầu tiên gặp được. Quả nhiên vẫn là thanh niên Vu tốt hơn, làm việc chăm chỉ, cũng rất nghiêm túc, lại biết ghi nhớ ân tình.
Có người phụ nữ nói: “Thanh niên Vu thật biết nói chuyện, rất nhiều người thành phố đều khinh thường người nông thôn như chúng ta này.”
Vu Tiếu lập tức thể hiện thái độ của mình: “Có cái gì mà đáng để khinh thường chứ? Lương thực chúng ta ăn là do bà con dưới nông thôn trồng, trứng gà chúng ta ăn cũng là gà bà con nuôi đẻ ra. Nếu như không có công sức của bà con dưới nông thôn, thì người thành phố lấy đâu ra lương thực chứ?”
Đại đội trưởng đang nói chuyện với ông Tống, nghe thấy lời này của Vu Tiếu cũng không nhịn được gật đầu. Thanh niên trí thức xuống nông thôn nhiều như vậy, cũng chỉ có thanh niên Vu này là có giác ngộ nhất. Đại đội trưởng là người từng đi đánh giặc, vì vậy thích những người thông minh có giác ngộ lại không phải là người cố chấp như vậy. Đại đội trưởng nhìn thời gian nói với ông Tống: “Sắp đến chín giờ rồi, có thể câu cá rồi, câu đến mười giờ, tổng cộng một tiếng đồng hồ, một tiếng sau tôi lại đến.”
Ông Tống đáp: “Được, ở đây tôi trông cho.” Ông ấy cũng có một cái cần câu, bên cạnh còn có một chiếc thùng gỗ: “Hôm nay mà câu được nhiều thì đến nhà tôi ăn cơm.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây