Gọi điện thoại xong, Châu Mật Hồng vẫn luôn đỏ vành mắt đến tận khi ra khỏi bưu điện, cô ấy không nhịn được khóc thành tiếng: “Tiếu Tiếu, bây giờ mình mới phát hiện lúc đó mình thực sự không hiểu chuyện, làm tổn thương trái tim của cha mẹ. Trước đây vì Hàn Giản mà xuống nông thôn, mình thực ngốc nghếch mà.”
Vu Tiếu nói: “Bây giờ không ngốc nữa là được. Trong điện thoại mẹ cậu có nói chuyện trở về thành phố không?”
Châu Mật Hồng nói: “Không, mẹ mình bảo mình trộm xem thư, đừng để người khác nhìn thấy.” Châu Mật Hồng cũng không ngốc như vậy: “Chắc trong thư có viết gì đó.”
Vu Tiếu: “Ừm.” Trong lòng cô cũng vui vẻ, nếu nhà họ Châu đã trả lời thư thì sẽ sắp xếp cho Châu Mật Hồng trở về thành phố, vậy chắc sẽ nhanh thôi.
Vu Tiếu và Châu Mật Hồng về đến đại đội đã không còn sớm nữa, ít nhất đã qua thời gian đi làm, Vu Tiếu bảo Châu Mật Hồng đi làm trước, cô đẩy xe đạp đến nhà đại đội trưởng. Thực tế thì Châu Mật Hồng cũng không muốn đến nhà đại đội trưởng.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây