“Bởi vậy cháu đừng sợ không có hàng.” Táo này không phải vận chuyển từ nơi khác đến mà là trồng ở bản địa, vì vậy nên cứ cách mấy ngày lại có. Hơn nữa vườn cây ăn quả ở nông trường rất lớn, bình thường có thể bán liên tục đến qua năm mới. Đương nhiên, số lượng mỗi lô có hạn, mặc dù cách mấy ngày lại có, nhưng có thể mua được không là chuyện khác.
Vu Tiếu nghe xong câu mỗi lần giới hạn chỉ được mua một cân rưỡi, cũng hết cách, cô nghĩ vẫn còn có thể ở lại thành phố mấy ngày, cô liền hỏi thêm: “Vậy lần sau là lúc nào ạ? Phải qua mấy ngày?”
Chú đó nói: “Vậy thì không biết, phải xem người của nông trường đưa đến lúc nào, chúng tôi cũng không quyết định được.”
Vu Tiếu chỉ đành mua một cân rưỡi táo, nhưng mà không sao, về sau ngày nào cô cũng đến xem.
Trở về nhà khách, cô vội vàng đặt gùi xuống, xoa bả vai của mình, rất đau cũng rất tê. Nhưng mà, công dụng của cái gùi này thật lớn, cũng giống như ba lô của thời hiện đại. Nhắc đến ba lô, cô cũng muốn làm một cái, nhưng để tránh bị cô gái xuyên sách nhận ra, vẫn nên đợi sau khi cô gái xuyên sách kia làm ra thì học theo đi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây