Lâm Hiểu Tuệ ra vẻ ảo não, sau đó nói bác Ngô đợi một lát, chạy vào trong phòng cắt một miếng dưa hấu to bằng bàn tay: “Bác đừng chê ít, lần tới chúng cháu sẽ mua thêm mời bác ăn.
“Ui da, bác cũng không nên, bác chính là không thể nhìn bọn họ ở sau lưng quở trách người khác, được rồi, lời muốn nói cũng nói rồi, trong lòng cháu hiểu rõ là được, đúng rồi, cháu đừng nói với bọn họ bác tới đây mách lẻo với cháu. Bác Ngô nghiêm túc nói.
“Bác yên tâm, chúng ta mới là người ở chung viện, nếu không bác cũng sẽ không nói giúp chúng cháu, bác nhận lấy miếng dưa hấu này, không phải cho bác, là cho tiểu bảo nhà bác, bác không thể từ chối. Lâm Hiểu Tuệ nhét vào trong tay bà ta: “Bác mau về đi, nếu như người khác nhìn thấy sẽ không tốt.
Nghe được lời này, bác Ngô mới tỏ vẻ ‘khó xử’ nhận lấy, sau đó thong thả ung dung về nhà.
Quay vào nhà, Lâm Hiểu Tuệ nhẹ nhàng thở ra, sống đại tạp viện cũng gặp chút phiền phức, đặc biệt là bác Trương như thần giữ cửa, mua gì cũng bị nhìn chằm chằm, ôi!
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây