Không được cũng phải được. Cũng là người đã có gia đình rồi, sau này còn cả con cái nữa, không nỗ lực là vợ con sẽ không đủ no.
Nghĩ vậy, anh lại lật sách kỹ năng ra xem, Lâm Hiểu Tuệ thì cầm kim lên bắt đầu may quần áo. Cô đang làm váy cho Trần Lam và Trần U, hôm trước lúc làm bao gối, cô phát hiện ra nhà có rất nhiều vải bông, vậy là Lâm Hiểu Tuệ bèn mang đi may.
Chủ yếu là vì cô phát hiện ra hai cô bé kia không có quá nhiều quần áo, có nhiều bộ còn đã bị hư rồi, nên cô tính may mấy bộ quần áo mới cho họ, coi như 'mượn hoa hiến phật'.
Trần Nham sắp phải đi làm, Trần Lam và Trần U đều phải đến trường. Còn mẹ Trần, bà vẫn đang ở trong phòng khâu đế giày, Lâm Hiểu Tuệ thu dọn từ trong ra ngoài hết một lượt, cũng không còn việc gì để làm nữa. Đưa mắt nhìn xung quanh, cô cũng không muốn đi tám chuyện với các dì các mẹ lắm, cô cũng không muốn nghe Vương Thụy Tuyết càm ràm về mẹ chồng, nhưng rảnh rỗi lại đâm ra nhàm chán quá.
Tự dưng Lâm Hiểu Tuệ nhớ ra chuyện mình vẫn còn nợ bà mối Vương một tệ, thế là cô bèn nói với mẹ chồng mình muốn đi ra ngoài dạo phố một lát rồi cầm theo tiền đi tìm bà mối Vương.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây