Mặc dù số còn lại bán với giá bình thường, nhưng đã có một trăm quả lời thêm một hào rồi, tất cả là một đồng. Một đồng đó! Lý Xuân Lan lại thấy vui vẻ, bèn nhìn Lâm Hiểu Tuệ với vẻ thân thiết lắm.
"Lần tới hàng xóm của con muốn mua nữa thì con nói với mẹ, mẹ sẽ tìm cho con!" Nói mấy câu qua loa thôi là kiếm được một đồng, vậy có khác gì được của trời cho đâu. Vậy nếu mỗi tháng đều được một lần thì mỗi năm chính là mười hai đồng rồi! Người xưa nói không sai, gả con chỉ được một lần, phải vào được thành phố mới có thể lâu dài. Nghĩ vậy, ánh mắt bà ta nhìn Lâm Tuệ Tuệ không giống trước nữa: "Quần áo con đợi chiều tàn rồi giặt, đừng để nắng ăn đen!"
Lân Tuệ Tuệ trừng lớn hai mắt, cũng hoài nghi không biết người này có phải mẹ ruột mình không.
Lúc hai vợ chồng đi, phần lớn mọi người đã bắt đầu làm việc rồi, nên họ phải chào hỏi ít người hơn, tốc độ tất nhiên cũng nhanh hơn.
Vẫn là ở chỗ khuất người kia, Lân Chí Dũng và Thiết Đản đã đợi sẵn ở đó, đang đập muỗi chơi. Thiết Đản ngậm một cọng cỏ, không ngừng nhìn quanh: "Khi nào chị tớ đến?"
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây