"Hiểu Tuệ à, bây giờ cháu hưởng phúc rồi, nhưng mà cháu không được quên sự giúp đỡ của Chí Hồng với cháu đấy! Lúc đó cháu nói mượn quần áo đến nhà bà ngoại, Chí Hồng đã đưa ngay cho cháu, nếu không... cháu sẽ ăn mặc rách rưới. Vậy thì Tiểu Trần có thể để ý đến cháu sao?" Bác gái cả thấy Lâm Hiểu Tuệ trông không vui lắm rồi thì vội vã nói: "Bác không có ý gì khác đâu, bác chỉ muốn nói hai đứa là chị em thôi, nếu không... vì sao Chí Hồng không cho người khác mượn mà cho cháu mượn, không phải vì con bé xem cháu như em gái ruột sao. Vậy nên á, Hiểu Tuệ à, cháu cũng phải giúp chị Chí Hồng của cháu, nếu nó cũng vào được thành phố thì sau này cháu có thêm một người bạn. Cháu nói đúng không?"
Nói tới nói lui cũng chỉ muốn cô giúp Lâm Chí Hồng tìm một người thành phố thôi. Cứ coi như cô muốn đi, nhưng vấn đề là cô còn chưa quen hết người trong đại tạp viện, vậy cô giúp thế nào được?
Thế là cô cũng nghĩ sao nói đó, bà nội nghe hiểu nhưng nói giúp cho bác cả mấy câu, sau đó lại 'xoa dịu' Lâm Hiểu Tuệ, khi nào ổn rồi nói tiếp.
Vậy xem như cô đã nhận ra hai người này chia nhau một 'phản diện' một 'chính diện', cũng đồng tâm hiệp lực thật đấy!
"Cháu biết rồi, nếu có người phù hợp nhất định cháu sẽ giới thiệu." Lâm Hiểu Tuệ vừa nói xong bên này, bà ngoại và mợ lại kéo cô sang.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây