Tiểu Binh quỳ phịch xuống, chỉ thấy Từ Vinh An lôi thắt da lưng ra quất vào lưng của thằng bé: “Tao bảo mày đi trộm đồ à, bảo mày đi trộm đồ à, thanh danh của ông mày đây bị mày hủy hết cả rồi, bộ dạng mày như vậy tao còn mong mày phụng dưỡng sao? Ngô Tú Tú, hãy đưa nó về nông thôn càng sớm càng tốt, dù sao có nói gì thì tôi cũng không nuôi nữa.
“Đừng đánh nữa, Tiểu Binh, nhanh xin lỗi ba đi. Ngô Tú Tú khóc lóc nói.
“Con không xin lỗi, dù sao con không phải con đẻ, đánh đi, tốt nhất là đánh chết con đi, cứ xem như là đền đáp ơn dưỡng dục của ông. Tiểu Binh phẫn nộ hét lớn.
Ngô Tú Tú nắm lấy thắt da lưng của Từ Vĩnh An khóc nghẹn ngào không thành tiếng: “Tiểu Binh, sao con trở thành như thế này? Sao con lại đi trộm đồ chứ? Nhanh xin lỗi ba con đi, nghe lời nào.
Cơn giận này của Từ Vĩnh An cũng qua đi, thêm vào đó là Ngô Tú Tú nói đủ các lời hay ho, Tiểu Binh cũng nhận tội xin lỗi nên không nhắc đến chuyện đưa về nông thôn nữa.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây