Tất cả đều không đi vào nhà, Từ Vĩnh An kích động đưa tay lên tát Tiểu Binh một cái, có thể thấy là anh ta vô cùng tức giận nên không quan tâm đến việc bị hàng xóm chê cười.
“Ông đây lớn như thế này rồi mà còn chưa bao giờ bị người khác chỉ vào mũi mắng như hôm nay đấy, mày được lắm đấy, mới mấy tuổi đầu lại đi nhập hội với mấy bọn lưu manh đường phố, sao? Lớn lên muốn làm côn đồ à? Từ Vĩnh An kéo tay Tiểu Binh vào nhà rồi đóng sầm cửa lại, lại hét pên với Ngô Tú Tú: “Cô dạy con như vậy sao? Lại giấu tôi tất cả mọi chuyện, cô muốn làm cái gì đây?
“Không được phép nói mẹ con Tiểu Binh đứng chặn trước mặt Ngô Tú Tú, khuôn mặt hung dữ trợn nhìn anh ta.
Từ Vĩnh An cười tức giận: “Quả nhiên, không phải con ruột thì nuôi cũng không thân được, mày đúng là đồ vô ơn, tao còn hy vọng mày phụng dưỡng tao khi về già sao? Thu dọn đồ đạc ngày mai cút về nông thôn cho tao.
“Anh An, Tiểu Binh giận vì anh không quan tâm nó, chứ thật ra trong lòng nó để tâm nhất chính là anh, đúng không Tiểu Binh? Ngô Tú Tú đẩy Từ Binh một cái.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây