Lâm Hiểu Tuệ qua đỡ mẹ Trần, nhìn xe lửa dần dần biến mất ngay trước mắt, chóp mũi cay cay, nước mắt đảo quanh hốc mắt rồi rơi xuống.
Năm năm sống chung một mái nhà, Trần U luôn là một cô gái siêng năng và hiểu chuyện. Mỗi lần thấy cô bé cười và gọi chị dâu, sợ cô không quen hoàn cảnh, dẫn cô đi một vòng khắp các ngõ ngách ở Tây Thành, lo cô học không theo kịp, âm thầm chỉnh quyển ghi chép của mình cho cô. Cô bé cảm thấy cô mang thai vất vả, cho nên giành làm đủ thứ việc nhà. Lâm Hiểu Tuệ còn nghĩ cô bé sẽ giống Trần Lam, bình yên sống hết một đời, kết quả lại chạy ra tận quan ngoại.
“Mẹ, chúng ta về thôi. Vành mắt của Trần Nham ửng đỏ, qua kia đỡ mẹ Trần và chuẩn bị về nhà.
Hôm nay tiễn thanh niên tri thức về nông thôn, khắp nơi đều là người thân đang lau nước mắt, không ai để ý mẹ Trần, bà ấy không còn sợ hãi như vậy, nhưng cũng muốn mau chóng rời khỏi đây.
Ra khỏi trạm xe lửa, ba người tìm thấy xe đạp của mình, lúc chuẩn bị rời khỏi thì nghe có người gọi tên của Trần Nham.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây