Nhưng thực ra, Lâm Hiểu Tuệ thuộc dạng nô lệ của công việc. Cấp ba được nghỉ hè đã bắt đầu đi làm thêm, từng làm ít nhất mười mấy, hai mươi công việc các loại, là một cáo già đúng nghĩa, nên Lâm Tú Chi đến xin cô chia sẻ kinh nghiệm thì Lâm Hiểu Tuệ cũng chẳng truyền thụ được điều gì.
“Nếu mới đến thì cứ làm nhiều, nói ít. Ai cũng thích người cần mẫn. Lâm Hiểu Tuệ nhớ lại lúc mình mới vào công ty, quả thực công to việc nặng gì cũng tranh làm, chỉ nhằm mục đích được lên nhân viên chính thức. Giờ nhớ lại toàn là mồ hôi nước mắt chua xót: “Thật ra đã có ông cả rồi thì sẽ không ai bắt nạt cô đâu. Cứ làm tốt công việc của mình là được.
Nghĩ đến ông cả là Phó chủ nhiệm nhà ăn, Lâm Tú Chi bỗng không còn sợ nữa, âm thầm ghi nhớ lời dặn của Lâm Hiểu Tuệ.
“À, phải rồi. Hiểu Tuệ, tôi thay mặt mẹ chồng tôi xin lỗi cô. Hôm ấy, quả thực những lời bà ấy nói rất quá đáng. Lâm Tú Chi ngượng ngùng lên tiếng.
“Mẹ chồng cô là mẹ chồng cô, cô là cô. Điều này tôi phân biệt rõ ràng. Nhớ lời tôi này, tự mình đi lĩnh lương. Chỉ cần Lâm Tú Chi tự đi lĩnh lương được một lần là sẽ nếm trải được cảm giác cầm tiền trong tay mình, cô ấy sẽ không bao giờ đưa tiền cho Lý Trần thị quản lý nữa.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây