“Biết… biết rồi ạ. Mấy phát đánh sau là đau thật, nên Tiểu Binh đáp rất nhanh.
Bác cả hầm hừ, bế Đại Bảo đi. Trần Nham dắt tay Bình An, nói dửng dưng: “Chị dâu ạ, chị đừng nghĩ là bác cả ăn nói khó nghe. Lời thật mất lòng. Tiểu Binh cần phải dạy đấy.
Mặt Ngô Tú Tú lúc thì tím tái, lúc lại trắng bệch. Cô ta biết mọi người trong viện đều khinh rẻ Tiểu Binh, cho rằng thằng bé là đứa con hoang mang dưới quê lên. Khổ nỗi thằng bé này cũng vô tích sự hết như thằng cha nó, tính cách hỗn hào, hễ thấy thứ gì vừa mắt là muốn chiếm làm của riêng.
Thấy họ đã đi hết, Ngô Tú Tú lôi Tiểu Binh về nhà. Không bao lâu, Từ Vĩnh An đã về. Vừa vào đến cửa thùy hoa đã bị bác cả chặn lại, kể cho nghe đầu đuôi câu chuyện hôm nay. Cuối cùng còn nói với Từ Vĩnh An: “An Tử này, bác cả dốc hết gan ruột ra nói cho cháu nghe. Người ta bảo ba tuổi là thấy được tương lai rồi. Trông Tiểu Binh không giống đứa biết nhớ ơn đâu. Bây giờ, bản thân cháu đã có con gái, có con gái rồi sẽ có con trai. Đem trả Tiểu Binh lại cho ba nó thì hơn.
Từ Vĩnh An ra vẻ trầm tư, nhưng thực chất cõi lòng đang đắng ngắt. Cô con gái đó mà là con ruột của anh ta thì anh ta đã tiễn Tiểu Binh về lâu rồi. Tiếc thay, đều không phải dòng giống của anh ta. So ra thì con trai còn đáng tin hơn con gái đôi chút. Dù gì thì con gái rồi cũng phải lấy chồng.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây