Lâm Hiểu Tuệ lắc đầu, lúc mang thai Bình An cô vẫn ăn được ngủ được. Kết quả cái thai lần này lại có phản ứng lớn như vậy, rõ ràng là đã đói bụng muốn chết, nhưng cô lại không nuốt trôi được cái gì. Ban nãy hỏi bác sĩ thì bác sĩ nói phải đợi qua ba tháng thì phản ứng mới có thể từ từ giảm bớt.
“Bây giờ em có muốn ăn gì không? Mì trộn tương? Vịt nướng? Hoặc là đồ ăn vặt gì gì đó? Trần Nham thấy cô khó chịu, đau lòng hỏi.
“Mấy thứ đó em đều không muốn ăn. Lâm Hiểu Tuệ lắc đầu, vừa nghe thấy tên đã muốn nôn ra rồi: “Em muốn ăn rau trộn dưa chuột.
Mùa này thì lấy đâu ra dưa chuột, nhưng mà mãi Lâm Hiểu Tuệ mới muốn ăn một thứ gì đó, hiển nhiên Trần Nham sẽ cố gắng tìm thử một chút.
Đầu tiên đưa Lâm Hiểu Tuệ về nhà trước, Trần Nham nói một tiếng với mẹ Trần rồi đi ra ngoài. Anh không chỉ tự đi tìm mà còn hô hào nhờ bạn cùng tìm, dưa chuột tươi sống thì không tìm được, chỉ tìm được ít dưa chuột khô, đành phải tạm chấp nhận. Trương Bình cầm một chậu rau giá tới, Chu Kỳ mang theo một rổ rau dại, mấy thứ đó đều có thể làm được rau trộn, chỉ chờ xem Lâm Hiểu Tuệ có thể ăn được hay không thôi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây