Thiết Đản thấy Quả Tử nhận lấy đồ, khẽ gật đầu rồi quay người đến ngoài thôn Sa Đường đợi Lâm Chí Dũng.
Lâm Chí Dũng không về nhà, hiện giờ không phải là cuối tuần, về thôn thì quá gây sự chú ý, mà cậu ta đã kêu Thạch Kim Vân kêu Tiểu Lạc ra ngoài, bảo Tiểu Lạc vào thôn nghe ngóng thử tình hình, còn cậu ta thì tự mình đi đường vòng đến cái lều cỏ trên núi.
Cậu ta không dám tới gần vì sợ có người đứng ôm cây đợi thỏ ở đây, chắc chắn rằng trong lều cỏ không có người ngoài, Lâm Chí Dũng mới chậm rãi đi tới, thấy một mình ông Kính ngồi nơi đó uống rượu giải sầu, Lâm Chí Dũng đi thẳng đến rồi ngồi xuống trước mặt ông ấy.
“Là vì Dương Tử sao? Ông Kính như thể thoắt cái đã già đi mấy tuổi, ngẩng đầu lên nhìn Lâm Chí Dũng: “Cậu đừng lo lắng, tôi sẽ không báo thù đâu, Đại Bảo bị đánh là do nó tự làm tự chịu.
Nói xong, khuôn mặt già nua của ông Kính rơi đầy nước mắt: "Tôi và Đại Bảo tằn tiện xén ăn, hễ có đồ gì tốt đều cho nó hết, nếu không phải các cậu giúp đỡ thì Đại Bảo đã phải dừng thuốc rồi, bệnh này của nó nếu ngừng thuốc đồng nghĩa với chuyện mất mạng, có thể nói các cậu là vị cứu tinh của nó. Chuyện này phải trách tôi, lúc Dương Tử nói không làm tôi đã rục rịch rồi, tôi muốn tiếp quản trại nuôi trồng này, nhưng Dương Tử không đồng ý, nói rằng một mình tôi không thể làm nổi, mà sau này còn dễ dàng bị lộ, cho nên ở nhà tôi đã phàn nàn vài câu, có thể Đại Bảo nhớ được, tôi thật sự không có ý gì khác đâu."
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây