“Chị Diệp, Đại Ngưu từng giúp chúng em rất nhiều lần, chúng em rất cảm kích cậu ấy, nhưng mà em không hy vọng chị liên luỵ đến em gái em. Trần Nham nhìn goá phụ Diệp, nhàn nhạt nói.
Goá phụ Diệp há miệng thở dốc, gục đầu xuống: “Chị biết rồi, đồ của các em cứ mang về đi, những lời chị vừa nói là thật lòng, đều là hàng xóm, giúp nhau chút việc đều là việc nên làm.
Lâm Hiểu Tuệ đặt đồ xuống trước cửa nhà họ Phương, cùng Trần Nham về nhà.
Lần này Phương Đại Ngưu có ơn lớn với bọn họ, nói là ơn cứu mạng cũng không quá, hiện tại thằng bé muốn xuống nông thôn, có lẽ là mấy năm thậm chí là cả đời cũng không quay về, cho nên Lâm Hiểu Tuệ và Trần Nham bàn nhau một chút, quyết định đổi một số phiếu gạo quốc gia cho thằng bé mang đi.
“Trong nhà cũng không còn nhiều vải lắm, cắt một miếng cho thằng bé, vải cũng rất đáng tiền. Trần Nham nghĩ một chút, nói.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây