“Vương Ái Liên là dì của chồng cháu, bởi vì dì không có con cái mà bà con tương đối thân thích gần nhất chỉ có mẹ chồng cháu. Vốn dĩ công việc làm thay này là để lại cho cô em chồng lớn làm nhưng mà em ấy vẫn muốn tranh đua thi đậu vào sư phạm cho nên công việc này mới chuyển lại cho cháu ạ. Lý do thoái thác này đã được Lâm Hiểu Tuệ lén luyện tập đến mấy trăm lần nên cô có thể nói được làu làu, vậy nên lúc cô nói ra đều rất trôi chảy.
Trạm trưởng Bạch gật đầu viết lên trên vở cái gì đó, ngay sau đó ông ấy lại hỏi: “Đồng chí Vương Ái Liên tự nguyện, không ràng buộc chuyển cho nhà cháu đúng không?
“Là tự nguyện nhưng cũng không tính là không ràng buộc ạ. Lâm Hiểu Tuệ nhìn thấy trạm trưởng Bạch nhíu mày nên nhanh chóng nói: “Dì ấy không có chồng cũng không có con cái, nếu cho nhà bọn cháu nhận được công việc này thì nhà họ Trần sẽ phải đứng ra chăm sóc, dưỡng lão và lo ma chay cho dì ấy ạ.
Đây cũng là chuyện đã được thương lượng xong từ lúc trước, cũng chẳng có ai là đồ ngốc cả làm sao có thể vô duyên vô cớ đưa một công việc tốt như vậy cho một người họ hàng xa chứ nên chắc chắn phải có nguyên nhân. Dù sao mặc kệ là do cái gì thì tuyệt đối không thể nói ra là đi mua bán được, nếu như cái này mà bị tra ra được thì công việc này càng không cần phải nói đến mà ngay đến cả cô và Vương Ái Liên đều phải đi cải tạo lao động.
Ngoài ra lời này cũng không tính là nói dối, diễn trò thì phải diễn cả bộ. Sau khi Lâm Hiểu Tuệ làm thay công việc này thì tới những ngày lễ lớn cô đều sẽ đến thăm Vương Ái Liên. Thời gian lâu dài cô cũng dần dần cảm thấy khâm phục đồng chí nữ này nên số lần đi tới thăm cũng nhiều hơn. Vương Ái Liên cũng rất thích hai vợ chồng son bọn họ nên đã giao phó chuyện hậu sự sau này của mình cho bọn họ.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây