Nhìn Từ Vĩnh An trên giường bệnh, Trương Uyển Cầm rút kinh nghiệm xương máu, lúc này mặc kệ anh ta có nói thế nào, khẩn thiết cầu xin cô thì cô cũng sẽ không tha thứ cho anh ta.
Qua hơn nửa giờ, Từ Vĩnh An mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn thấy Trương Uyển Cầm tới, đáy mắt hiện lên bối rối nhưng đã lập tức trấn tĩnh lại, nhẹ giọng hỏi: “Tiểu Cầm, bị dọa sợ rồi sao? Bác sĩ nói thế nào?
“Bác sĩ nói bị đông lạnh nghiêm trọng, dù đã được giữ lại nhưng chức năng có hồi phục hay không còn phải phụ thuộc vào quá trình khôi phục sau đó. Trương Uyển Cầm nhìn thẳng vào mắt của Từ Vĩnh An: “Tối hôm qua anh đi uống rượu, tại sao lại bị người ta trói trong nhà kho? Cũng quá là coi thường pháp luật rồi, không được, em phải đi báo cảnh sát, nhất định phải lôi loại người này ra công lý.
Từ Vĩnh An hoảng sợ muốn ngồi dậy khiến băng vải suýt bung ra, lại nhanh chóng nằm xuống: “Không thể báo cảnh sát.
Thấy ánh mắt nghi hoặc của Trương Uyển Cầm, Từ Vĩnh An đảo đảo tròng mắt, nói ra: “Anh bị thương ở nơi này, nói ra cũng rất xấu hổ, đến lúc đó anh nào còn mặt mũi ở xưởng cán thép nữa.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây