Kết quả bác Ngô liếc mắt bĩu môi: “Nhà họ Phương là người có tiền, bố mẹ chồng Tiểu Diệp kinh doanh, tích lũy được không ít đâu. Tiểu Diệp khóc than là để chúng ta quyên tiền đó, Hiểu Tuệ, lúc này hai ông lớn còn muốn chúng ta quyên tiền, bác sẽ không quyên, cháu cũng đừng quyên. Còn có, nếu Tiểu Diệp vay tiền nhà cháu, tuyệt đối đừng cho mượn, nhà bọn họ cũng không khá hơn so với nhà khác đâu, bà bà nó mượn bác năm mươi xu, khi bác tìm đến nhà họ để lấy lại,Tiểu Diệp còn không nhận nợ, nói mình không biết tiền này, cháu nghe thấy không? Bác sẽ vì năm mươi xu mà nói dối sao? Dù sao cháu tuyệt đối đừng cho vay tiền, cho đi rồi lại không lấy lại được.
Lâm Hiểu Tuệ nào biết được bọn họ có ân oán, lúng túng cười, đợi bà ta nói xong mới lên tiếng: “Nhà cháu vừa xây lại phòng, trong nhà cũng đang căng thẳng, làm gì có tiền mà cho người khác mượn.
Hơn nữa Phương Đại Ngưu gặp rắc rối quá bất ngờ, cộng thêm Phương Nhị Ngưu, Phương Tam Ngưu cùng Phương Tiểu Ngưu cũng không phải đèn cạn dầu, nếu giúp đỡ nhiều quá, đến khi nào cần giúp đơc là bọn họ lại cứ tới tìm cô.
Quả nhiên không ngoài suy đoán của bác Ngô, buổi tối sau khi ăn cơm, ông cả lại gõ cái chiêng kêu gọi tổ chức đại hội toàn viện ý tứ chính là: nhà góa phụ Diệp đang gặp khó khăn, tất cả mọi người đều là hàng xóm, có thể giúp liền giúp một ít. Nếu Phương Đại Ngưu bị cảnh sát bắt đi, chẳng những tiền tài sau này của thằng bé sẽ bị hủy hết, mà thanh danh cũng chả còn.
Lâm Hiểu Tuệ nghe liền cảm thấy không thoải mái, cái này là lừa gạt trái đạo đức, cái gì cơ? Cô không quyên tiền thì chính là thấy chết không cứu, phá hư sự đoàn kết cùng danh dự Tứ Hợp Viện?
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây