Hiện tại những cuốn sách nước ngoài trở về nên ném thì cũng phải ném đi mà cái nên giấu thì cũng phải giấu đi, còn có cả mấy cuốn Vĩnh Lạc đại điển nữa, cô cảm thấy dù có để ở đâu thì hình như cũng không được an toàn cho lắm.
Trong nguyên tác, con thứ hai của ông hai là Trịnh Truyền Học cùng con thứ hai, thứ ba của ông Trương tính cả Hầu Ngọc Mai con của bác cả đều sẽ gia nhập Hồng vệ binh (*). Họ đều đang ở độ tuổi rất tàn nhẫn nên đến cả ba mẹ cũng sẽ cử báo nên ai biết được bọn họ có thể làm ra tới chuyện gì. Không thể như vậy được, buổi tối cô phải cùng Trần Nham thương lượng xem nên giấu nhẹm nó đi ở đâu, không sợ ngộ nhỡ mà chỉ sợ ngộ nhỡ. Nếu như cái này mà bị người ta tìm thấy được thì cũng không phải là chuyện giỡn, đến khi đó cái mạng nhỏ này cũng coi như chơi xong rồi.
(*) 红卫兵 (Hồng vệ binh hay là Vệ binh đỏ): Là danh xưng dùng để chỉ các thanh thiếu niên Trung Quốc được giáo dục tôn sùng chủ nghĩa Marx-Lenin và tư tưởng Mao Trạch Đông. Trong Cách mạng văn hóa ở Trung Quốc thập niên 1960, lực lượng này được coi là xung kích trong việc đấu tranh, phá bỏ những tập tục hủ lậu trong xã hội, nhưng dần dần lực lượng này đã trở nên quá khích, họ sử dụng bạo lực tra tấn, phá hoại và cướp đoạt tài sản, nhà cửa, bức tử, giết hại những cán bộ, đảng viên, tướng lĩnh và người dân bị họ cho là thiếu tin tưởng hoặc bất đồng chính kiến với Mao Trạch Đông và Đảng Cộng sản Trung Quốc. Nạn nhân của các Hồng vệ binh bao gồm cả các lãnh đạo cao cấp trong Đảng Cộng sản Trung Quốc và Quân Giải phóng Nhân dân Trung Quốc.
Cô càng nghĩ lại càng thấy hoảng, một hồi lâu sau mới bình tĩnh lại được. Chờ tới khi tan làm là cô lái xe trở về nhà vừa vặn đụng phải Hầu Ngọc Mai đang đi từ trong phòng ra.
Nhìn thấy Lâm Hiểu Tuệ là Hầu Ngọc Mai lại hừ nhẹ một tiếng sau đó quay đầu lạnh mặt bỏ đi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây