“Giường đất này cũng đập đi à? Trần Nham có hơi không nỡ.
“Giường đất này để đây nhiều năm rồi cũng vô dụng. Lâm Hiểu Tuệ phẩy phẩy tay: “Đập đi, không đập thì làm sao mà mở cửa sau được.
Trần Nham gật đầu, sau vài tiếng búa đập loảng xoảng thì đã đập vỡ được một lỗ hổng, lúc sau thì càng dễ đập hơn. Lâm Hiểu Tuệ đột nhiên nhìn thấy một cái hộp gỗ nên đã nhanh chóng bảo Trần Nham dừng lại.
“Làm sao vậy? Trần Nham mới vừa hỏi xong thì cũng đã nhìn thấy được, anh liếc mắt nhìn Lâm Hiểu Tuệ một cái rồi duỗi tay lấy chiếc hộp gỗ kia ra vỗ hết bụi bẩn xuống: “Cái hộp?
Lâm Hiểu Tuệ ra hiệu cho anh nhỏ giọng, hai người lại cùng nhau mang cái hộp kia ra, bộ dạng thì dài khoảng mười bốn, mười lăm tấc, cũng không tính là lớn lắm nhưng mà lại rất nặng.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây